(12-11-2017)
Phải biết chuẩn bị cho đời sống vĩnh cửu
(1) Bấy giờ, Nước Trời sẽ giống như chuyện mười trinh nữ cầm đèn ra đón chú rể. (2) Trong mười cô đó, thì có năm cô dại và năm cô khôn. (3) Quả vậy, các cô dại mang đèn mà không mang dầu theo. (4) Còn những cô khôn thì vừa mang đèn vừa mang chai dầu theo. (5) Vì chú rể đến chậm, nên các cô thiếp đi, rồi ngủ cả. (6) Nửa đêm, có tiếng la lên: «Chú rể kia rồi, ra đón đi!» (7) Bấy giờ tất cả các trinh nữ ấy đều thức dậy, và sửa soạn đèn. (8) Các cô dại nói với các cô khôn rằng: «Xin các chị cho chúng em chút dầu, vì đèn của chúng em tắt mất rồi!» (9) Các cô khôn đáp: «Sợ không đủ cho chúng em và cho các chị đâu, các chị ra hàng mà mua lấy thì hơn». (10)Đang lúc các cô đi mua, thì chú rể tới, và những cô đã sẵn sàng được đi theo chú rể vào dự tiệc cưới. Rồi người ta đóng cửa lại. (11) Sau cùng, mấy trinh nữ kia cũng đến gọi: «Thưa Ngài, thưa Ngài! mở cửa cho chúng tôi với!» (12) Nhưng Người đáp: «Tôi bảo thật các cô, tôi không biết các cô là ai cả!» (13) Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào.
1. Mấy cô phụ dâu nếu quên không đem dầu đi thì nên làm gì khi chàng rể chưa tới? Họ đã làm gì? Hậu quả thế nào? Ta có thể rút ra bài học gì?
2. Có việc gì trên đời muốn thành công mà không cần phải chuẩn bị không? Việc quan trọng nhất trong cuộc đời ta là gì? Nếu ta không chuẩn bị, chờ «nước đến chân mới nhảy» thì có thành công được không? Hậu quả thế nào?
3. Dầu để đốt đèn trong dụ ngôn trên ám chỉ điều gì đối với việc chuẩn bị cho sự sống đời đời? Có cần xác định điều quan trọng nhất mà ta phải chuẩn bị cho cuộc sống đời đời mai hậu là gì không? Nếu không xác định được điều ấy thì sao? Tai hại thế nào?
1. Phong tục rước dâu trong xã hội Do Thái xưa
Trong đám cưới, phong tục của người Do Thái xưa là bên đằng trai, gồm chàng rể cùng bà con, bạn bè của chàng cùng đến nhà cô dâu để xin rước nàng về nhà mình. Cùng đi với cô dâu về nhà chàng rể, có một số cô phụ dâu. Việc rước dâu thường tổ chức vào ban tối. Theo cách tính ngày của người Do Thái, ngày mới bắt đầu tính từ 6g00 chiều, khi mặt trời đã lặn. Nên việc rước dâu được tổ chức vào đầu một ngày mới, tượng trưng sự khởi đầu một cuộc đời mới. Vì là ban tối, nên theo nghi thức, các cô phụ dâu ngoài trang phục thật đẹp, mỗi người còn phải mang theo một cây đèn đốt bằng dầu cho thêm phần trang trọng. Khi phải mang đèn đi như thế, các cô phụ dâu phải mang theo dầu để đốt đèn, và thường thì mỗi người chỉ mang đủ dầu cho mình thôi.
Đúng ra, cô nào không mang dầu theo thì nên tranh thủ đi mua dầu trong khi chờ đợi chàng rể đến. Nhưng các cô lại không nghĩ đến chuyện ấy. Họ cứ ngủ một cách vô tư. Khi chàng rể đến, phải đốt đèn lên, lúc ấy năm cô khờ dại mới nhận ra đèn của mình không có dầu. Những cô kia chỉ đủ dầu cho bản thân thôi, nên không thể chia sẻ được. Những cô khờ dại bấy giờ mới nghĩ đến chuyện mua dầu. Đúng là «nước đến chân mới nhảy»! Khi mua dầu về thì chàng rể đã đến. Nghi thức rước dâu đã bắt đầu. Những cô phụ dâu đến trễ không thể nhập cuộc được, vì như thế sẽ làm cho nghi thức rước dâu nên lộn xộn, mất trang nghiêm, một điều tối kỵ trong nghi thức đám cưới. Thế là mấy cô khờ dại bị lỡ cơ hội tham dự tiệc cưới phải buồn bã ra về. Tất cả đều do không biết chuẩn bị hay lo liệu trước.
Đức Giêsu cũng như bao người Do Thái khác đã chứng kiến những cảnh như thế xảy ra trong các đám cưới. Vì thế, Ngài đã dùng hình ảnh này để cảnh báo những người không biết chuẩn bị cho ngày giờ Thiên Chúa đến. Nếu không chuẩn bị trước những gì cần thiết cho ngày vô cùng quan trọng ấy, thì họ sẽ bị lỡ cơ hội duy nhất cho hạnh phúc vĩnh cửu của họ. Sự mất mát vô cùng to lớn này không bao giờ bù đắp hay lấy lại được!
2. Muốn thành công, phải biết lo xa và chuẩn bị
Phàm việc gì muốn thành công cũng phải biết chuẩn bị, lo liệu trước. Một học sinh giỏi và thành công trong học vấn phải là một học sinh biết lo lắng sắp xếp giờ học, không thể cứ chơi đùa đợi gần đến kỳ thi mới bắt đầu lo học. Lúc đó mới lo học thì không kịp và điểm thi ắt phải kém. Một nhà doanh nghiệp giỏi luôn biết nhìn xa tính trước, chuẩn bị trước mọi chuyện. Người kinh doanh áo lạnh để bán vào mùa đông thì ngay mùa hè đã phải sản xuất áo lạnh, cho dù chẳng ai mặc áo lạnh vào lúc đó. Người trồng lúa phải biết để dành giống lúa tốt từ vụ mùa trước cho vụ mùa sau.
Nói chung, trong biết cứ ngành nghề hay công việc nào, không biết lo xa, tính trước thì rất khó thành công. Người khôn ngoan không bao giờ bỏ lỡ những cơ hội tốt, nhất là những cơ hội lớn và hiếm có trong đời. Muốn thế, họ phải luôn luôn chuẩn bị để khi thời cơ đến là chụp bắt ngay. Những việc nhỏ đem lại lợi ích hữu hạn mà còn phải chuẩn bị, huống gì những việc lớn lao. Việc lớn lao nhất của hiện hữu con người là hạnh phúc vĩnh cửu đời sau, lẽ nào người khôn lại thờ ơ không chuẩn bị cho nó. Đợi đến lúc chết mới chuẩn bị thì làm sao mà kịp?!
3. Đời sau có thể đến với ta rất bất ngờ, không ai biết trước được
Nếu đời sau đến với ta vào một thời điểm nhất định mà ta biết trước thì chắc chắn ta sẽ dành ra một vài năm trước đó để chuẩn bị cho thật chu đáo. Nhưng khốn thay ta không thể biết trước nó đến vào ngày giờ nào. Có thể 20, 30, hay 50 năm nữa, mà cũng có thể năm sau, tháng sau, tuần sau, hay chốc lát nữa. Cái chết có thể đến rất bất ngờ, nhiều khi không một dấu hiệu báo trước.
Cách đây một hai năm, những người chết ở Nam Dương vì nạn sóng thần, tại Trung Tâm Thương Mại Sàigòn vì bị cháy, ở New York trong hai tòa nhà chọc trời vì bị khủng bố… trước khi tai nạn xảy ra một giờ, đâu ai ngờ được chỉ một giờ sau là mình đã hóa thành người thiên cổ! Những kinh nghiệm đó cho ta thấy: không ai dám quả quyết chắc chắn 100% rằng giờ sau hay ngày mai mình vẫn còn sống. Chỉ một làn gió, một tai nạn bất ngờ, một vụ đụng xe, có thể đưa ta về bên kia thế giới! (x. Tv 103,15-16). Biết bao người đã về bên kia thế giới vì những lý do rất đơn giản ấy.
Hãy tự hỏi giả như giờ sau ta chết, thì số phận vĩnh cửu của ta sẽ ra sao? Ta đã chuẩn bị tình huống ấy chưa? Nếu vì quá lo toan những chuyện nhỏ nhặt, chóng qua của cuộc đời tạm gửi này nên ta chưa chuẩn bị khiến ta bị lỡ mất cơ hội lớn nhất, duy nhất, vô cùng quan trọng và cần thiết ấy, thì sao? Ta dại hay khôn?
4. Hãy đặt lên bàn cân…
Đức Giêsu nói: «Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì ích lợi gì?» (Mt 16,26). Hãy thử đặt linh hồn của mình lên một dĩa cân, và đặt trên dĩa bên kia tất cả những gì ta đang mong muốn có được, đang cố gắng đạt cho bằng được, bên nào nặng hơn? Lý trí của ta phán định bên nào nặng hơn? Ta phải chọn bên nào? Phải thú nhận rằng rất nhiều khi ta sẵn sàng chọn bên kém giá trị hơn và hy sinh bên nhiều giá trị hơn, thậm chí nhiều hơn gấp bội lần. Đôi khi đó lại chính là thái độ của ta suốt cuộc đời! Quả là dại dột!
Đức tin cho ta biết: linh hồn hay sự sống vĩnh cửu của ta giá trị gấp hàng triệu lần tất cả những gì chóng qua ta có thể đạt được ở trần gian. Hạnh phúc vĩnh cửu thì kéo dài vô tận, còn những gì thỏa mãn danh, lợi, thú của ta thì rất tạm thời, chỉ hưởng được một thời gian. Nếu tổng số những hạnh phúc chóng qua này ta định giá trị là một triệu, thì hạnh phúc vĩnh cửu phải giá trị bằng hàng tỷ trở lên. Vì một đằng hữu hạn, một đằng vô hạn.
Có ai dại dột đến nỗi chỉ quan tâm đến thứ đáng giá có một triệu mà không thèm ngó ngàng đến thứ đáng giá cả hàng tỷ nằm trong tầm tay mình không? Người ta thường nói «bỏ con sin sít, bắt con cá rô», lẽ nào ta lại «bỏ con cá rô để bắt con sin sít»? Nhiều khi ta rất tinh khôn trong những chuyện chóng qua ở đời này, nhưng lại hành xử thật ngu muội trong chuyện đại sự nhất, chuyện lâu dài nhất của đời ta.
5. Chất dầu để đốt trong dụ ngôn ám chỉ điều gì?
Cuộc đời ta hiện nay giống như những cô phụ dâu trong dụ ngôn trên đang chờ đợi chàng rể đến. Nếu không có dầu hay không đủ dầu để đốt khi chàng rể đến thì phải lo đi mua dầu sớm chừng nào có thể, để khi chàng rể đến, có thể rất bất ngờ, thì có dầu mà đốt. Nếu không như vậy, mình sẽ phải bỏ lỡ tiệc cưới.
Dầu ở đây tượng trưng cho cái gì đối với sự sống đời đời? Kinh Thánh cho ta biết điều cần thiết nhất để một người có thể hưởng hạnh phúc vĩnh cửu bên Thiên Chúa, để kết hợp với Thiên Chúa, đó là tình yêu. Vì không thể kết hợp hay sống bên «Thiên Chúa là Tình Yêu» (1Ga 4,8.16), nếu ta không có tình yêu, không là tình yêu như bản chất của Ngài. Không có tình yêu đích thực đối với Thiên Chúa và tha nhân, ta không thể vào Nước Trời, hưởng hạnh phúc vĩnh cửu bên Thiên Chúa.
Rất nhiều Kitô hữu không lo chuẩn bị điều cần thiết này mà cứ lo những thứ phụ thuộc khác mà họ tưởng là cần thiết! Họ giống như người muốn trồng lúa mà cứ lo đi mua phân bón, mua thuốc diệt cỏ, lo dẫn nước vào ruộng, mà không nghĩ gì đến hạt giống! Những thứ kia tuy rất cần thiết, nhưng chưa phải là chuyện quan trọng nhất! Muốn trồng lúa, điều tối quan trọng là phải có hạt giống. Cũng vậy, muốn vào Nước Trời, điều tối quan trọng là phải có tình yêu chân thực! Thật thế, thánh Phaolô viết: «Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến, cả ba đều tồn tại, nhưng cao trọng hơn cả là đức mến» (1Cr 13,13).
CẦU NGUYỆN
Lạy Cha, rất nhiều khi con thật dại dột. Điều quan trọng và cần thiết nhất đời con, con lại không quan tâm tới bao nhiêu, mà cứ tập trung năng lực vào những điều không đáng! Điều có giá trị vĩnh cửu thì con coi thường, nhưng lại coi trọng những giá trị tạm thời, chóng qua. Vì thế, con đã không quan tâm chuẩn bị cho việc quan trọng nhất ấy! Chỉ đến khi bị mất nó vĩnh viễn, con mới biết mình vô cùng dại dột. Xin ban cho con sự khôn ngoan để biết điều nào quan trọng nhất để con dành thì giờ và năng lực tương xứng hầu chuẩn bị cho nó.
Kính thưa cộng đoàn, hôm nay chúng ta tụ họp trong thánh đường này để tưởng nhớ và cầu nguyện cho các linh hồn, cách riêng là linh hồn Gioan Baotixita Ngô Đình Diệm, vị Tổng thống (TT) đầu tiên của Việt Nam, người đã giành lại độc lập và tự do cho dân tộc, đã lập nên nền Đệ nhất Cộng Hòa, đã lãnh đạo Miền Nam Việt Nam thành một quốc gia phú cường mà trong đó người dân sống thanh bình và tự do, ấm no và hạnh phúc. Chúng ta biết công đức của TT Ngô Đình Diệm thì nhiều vô kể. Trong thánh lễ này, chúng ta chỉ chiêm ngưỡng xem ngài đã sống đức tin công giáo thế nào, đã theo Chúa và họa lại nơi bản thân mình hình ảnh Chúa Kitô ra sao. Đôi dòng tiểu sử: Marcel Văn tên thật là Nguyễn Tân Văn. Sinh ngày 15 tháng 3 năm 1928, tại Ngăm Giáo, thuộc tỉnh Bắc Ninh. Ngăm Giáo là một làng nhỏ nằm giữa Hà Nội và Hải Phòng, thuộc vùng châu thổ sông Hồng. Cùng bạn đọc: Chúng tôi cần thêm những chi tiết về con người và cuộc đời (ngày sinh, ở đâu, làm gì…) của Ki-tô hữu Lâm Đình Tuý. Ông bị tù vì lí do và trong hoàn cảnh nào? Nếu được, yêu cầu cho biết thân nhân của ông, để chúng tôi liên lạc (thuongvu@phongtraogiaodan.com) Anh ta cuộn những bộ áo quần khác thành cái gói vuông vắn, đặt làm gối cho người chết. Nếu người tù không có áo xống gì, anh ta đẽo gọt một khúc cây làm gối. Khi đã hoàn tất những việc trên, anh ta quỳ xuống bên áo quan, cúi hôn lên trán người tù chết, và bật khóc. ĐỌC LỜI CHÚA • Kh 7,2-4.9-14: (9) Tôi thấy : kìa một đoàn người thật đông không tài nào đếm nổi, thuộc mọi dân, mọi chi tộc, mọi nước và mọi ngôn ngữ. Họ đứng trước ngai và trước Con Chiên, mình mặc áo trắng, tay cầm nhành lá thiên tuế. (10) Họ lớn tiếng tung hô : «Chính Thiên Chúa chúng ta, Đấng ngự trên ngai, và chính Con Chiên đã cứu độ chúng ta». • 1Ga 3,1-3: (2) Hiện giờ chúng ta là con Thiên Chúa; nhưng chúng ta sẽ như thế nào, điều ấy chưa được bày tỏ. Chúng ta biết rằng khi Đức Kitô xuất hiện, chúng ta sẽ nên giống như Người, vì Người thế nào, chúng ta sẽ thấy Người như vậy. • TIN MỪNG: Mt 5,1-12a